có một câu dân ca mông từng ám ảnh tôi trên nhiều nẻo đường lang bạt. ơi anh, nhà em cửa không cao, anh yêu, anh cứ vào, cứ vào... “cái ngưỡng cửa cao” - thấp với con gái người mông ở thượng phùng (mèo vạc) mà dường như cao với cô giáo người kinh lên cắm bản ở mảnh đất địa đầu (*).
Xem chi tiết