Sau những ngày làm việc mệt mỏi, bỏ lại không khí ngột ngạt, bon chen của nhịp sống phố phường thủ đô, chúng tôi đã có một chuyến đi chơi vô cùng thú vị. Chuyến đi chơi dã ngoại ngắn ngủi với những trải nghiệm ít ỏi đã kết thúc nhưng những dư vị của nó vẫn còn mãi trong tôi.
Chỉ với vài gói snack, ít hoa quả và mấy chai Lavie, mấy anh em chúng tôi “khăn gói" lên đường, khởi hành đạp xe dã ngoại sang Bút Tháp (Bắc Ninh).
Chiếc xe đạp địa hình lăn bánh, những vòng quay cứ chầm chậm lướt trên con đường đất, chúng tôi thả hồn mình vào sông nước và những bãi bồi hoa màu xanh mướt ven sông. Tôi như bị choáng ngợp trước những gì hiện ra trước mắt. Đi xuyên qua các cánh đồng bạt ngàn nào rau, nào đu đủ, nào ngô và cả những vườn chuối thẳng tắp..., len lỏi vào các làng quê bình dị, bỗng nhiên trong tôi trào lên một cảm xúc kỳ lạ. Bao kỷ niệm về thời thơ ấu cứ dội về. Đúng rồi, quê tôi, tôi nhớ quê, nhớ nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, nhớ bố mẹ, nhớ những người bà con chất phác và những cảnh vật thanh bình. Nơi tôi vừa đi qua sao quen thuộc đến thế!
Dòng cảm xúc của tôi bị cắt ngang bởi tiếng các anh chị cùng đi trong đoàn. Chúng tôi dừng lại trước một cái lán (hay là một quán nước) giữa rừng chuối bao la. Ngồi trong quán là mấy bác nông dân với cái điếu cày cùng bát nước chè xanh, mộc mạc, giản dị mà gần gũi. Sau một lát nghỉ ngơi cùng những câu chuyện rôm rả, anh em chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình đi đến Đặng Xá. Nắng vàng như mật ong trải dài óng ả trên những thửa hoa màu xanh mướt tạo thành một bức tranh mùa thu tuyệt đẹp. Thỉnh thoảng một vài tiếng chim gọi bạn xé rách khoảng không gian bao la càng tô điểm cho bức tranh thêm sinh động.
|
Đi qua những làng quê thanh bình. |
Mùi đất, hương thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng của những ruộng ngô đang trổ cờ cùng làn gió cuối thu mát mẻ…, tất cả hòa quyện vào bầu không khí trong lành thoáng đãng của chốn quê càng làm chúng tôi hăng hái. Đắm mình vào bức tranh thiên nhiên kỳ diệu, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản, thoải mái đến lạ kỳ! Dường như những mệt mỏi, lo toan của công việc, học hành và cuộc sống thường nhật đều tan biến. Nhịp sống vội vã, bon chen, ồn ào của phố phường đô thị bị đẩy lùi, nhường chỗ cho sự yên ả, thanh bình…
Những luống bắp cải tròn trịa tươi tốt, những luống cà rốt non xanh mơn mởn… là thành quả lao động cần cù của bà con nông dân. Để có được màu xanh ấy, biết bao mồ hôi, công sức một nắng hai sương, giãi dầu mưa nắng đã đổ xuống. Một màu xanh trù phú cứ vươn dài dường như vô tận. Những hàng chuối, hàng ngô thẳng tắp vươn lên trời xanh, những luống bắp cải, cà rốt mỡ màng phơi mình giữa thiên nhiên như đang hút trọn những tinh hoa của trời đất và trân trọng chào đón sự chăm sóc của bà con nông dân để rồi hứa hẹn một vụ mùa bội thu. Nơi đây không chỉ cung cấp lương thực cho người dân địa phương mà còn là nguồn cung cấp rau xanh chủ yếu cho thành phố Hà Nội và những vùng lân cận.
Đi hết Đặng Xá tức là đã vượt qua nửa quãng đường, chúng tôi dừng lại trên triền đê nhỏ nghỉ ngơi. Dưới gốc nhãn già, bao quanh là ruộng ngô xanh tươi, một bữa tiệc nhỏ nhanh chóng bày ra. Anh em quay quần nói chuyện sôi nổi, những ngỡ ngàng về một vùng quê dù rất quen thuộc vẫn chưa dứt. Vừa bàn tán rôm rả, vừa thưởng thức hoa quả, snack, nước ngọt giữa trời đất bao la, tôi bỗng thấy thiên nhiên và con người gần nhau đến lạ!
Qua bao ruộng đồng, chúng tôi tiếp tục đạp xe vào làng quê của xã Kim Sơn để tận hưởng cái trong lành của khí hậu, cái nhịp sống yên ả, bình dị của người dân... Trẻ con thì tới trường, người lớn thì miệt mài, chăm chỉ vun xới ngoài đồng. Trên đường, một vài chú gà con cặm cụi kiếm mồi, vài chú chó chạy loăng quăng, và kia nữa, bên bờ sông, mấy chú bò đang nhởn nhơ gặm cỏ… Nhịp sống cứ tiếp diễn không một chút bon chen và ồn ã của phố thị. Chúng tôi vô cùng hạnh phúc đón nhận những dư vị hiếm hoi này. Cảm giác sự mộc mạc, chân thành sao gần đến thế, nhìn rõ đến thế bởi vì nơi chúng tôi sinh sống và làm việc hoàn toàn không tìm thấy được.
|
Những ruộng hoa màu trải dài. |
Sau một chặng đường đầy hứng khởi và thú vị, cuối cùng chùa Bút Tháp - ngôi chùa nổi tiếng chứa bao nét độc đáo tài tình của nghệ thuật kiến trúc và điêu khắc cổ cũng hiện lên trước mắt chúng tôi. Ngôi chùa được cho là cổ và đẹp nhất đất Kinh Bắc ấy đã trải qua và chứng kiến bao biến động của lịch sử cùng bao thăng trầm của dân tộc. Và giờ đây, nó lại là nơi gửi gắm bao thông điệp cuộc sống, là nơi tâm hồn con người ta lắng lại sau những ngày tháng vật lộn với cuộc sống mưu sinh. Đi lang thang trên đê, gió sông Đuống mát rượi, nhìn xuống là những đỉnh tháp và mái ngói rêu phong của ngôi chùa cổ kính thấp thoáng sau những lùm cây. Khung cảnh thật đẹp và nên thơ biết bao!
Mỗi vòng quay của bánh xe cũng là mỗi giây phút trôi đi, bánh xe lăn chậm chạp mà sao thời gian đi qua nhanh thế. Chúng tôi rong ruổi trên triền đê, qua những con đường đất nhỏ, mải miết với cảnh vật và con người mà chẳng ai để ý là hoàng hôn đã dần buông, bao trùm lên xóm làng từ lúc nào. Bỗng giật mình tiếng trẻ tan học lao xao đầu ngõ. Trên triền đê, dưới ánh chiều dương vàng úa, từng đàn trâu, bò vẫn nhởn nhơ gặm cỏ như chưa thèm màng đến việc của thời gian.
Và điều đáng tiếc nhất là chúng tôi phải về, về lại thành phố - nơi ồn ào và náo nhiệt thường ngày. Phải rời xa chốn thân thương với sự nuối tiếc làm chúng tôi ai cũng trùng lòng lại. Buổi đi dã ngoại tuy ngắn ngủi nhưng dư vị của nó sẽ để lại mãi trong tôi.
Nguồn : VnExpress