Nhắc đến Sơn La không thể nào không nói đến nhà sàn. Tôi đến khu giải tỏa thủy điện Sơn La ở nhà chú tôi. Thức dậy sớm vào buổi sáng, đi vòng quanh ngắm cảnh, tận hưởng một bầu không khí không ở đâu có thể trong lành hơn nữa. Nhìn bản làng trong màn sương sớm, tôi có cảm giác như mình đang ở một chốn thiên đường nào đó chứ không phải ở thực tại.
Hình ảnh của một mó nước gần nhà chị tôi. Đây là nơi nước ở một con suối chảy ra và ứ đọng là ở một nơi nên gọi là mó nước. Một số người Thái ở đây ra giặt giũ, trẻ con thì chơi đùa và tắm rửa ở bên mó nước này. Để chụp được cái tấm này tôi cũng khó khăn lắm, lội bì bõm ra tới tận vách đá, bao lần tim nhảy ra ngoài vì bị mấy thằng nhóc ở đây hù có thuồng luồng trong sông bơi ra. Các em trai ở đây thì cứ nhảy lên nhảy xuống nước, lấy dây đu như Tazang làm nước bắn tung tóe rồi cười sằng sặc.
Tôi đứng chụp hình trên cây cầu cao nhất Đông Nam Á, với dòng sông Đà nước chảy siết ở dưới. Đây là mùa mưa ở Sơn La nên con sông nước đục ngầu, tôi lại nghĩ đến bài “Sông Đà” trong chương trình học năm 12 của mình, nhìn những con người lái đò sông Đà và thấy thật yêu con người Việt Nam biết bao nhiêu: cần cù chịu thương chịu khó và không bao giờ chịu khuất phục trước thiên nhiên. Dòng sông cùng với bờ sông, bầu trời, tất cả làm tôi như muốn dừng thời gian lại và nắm giữ cái khoảnh khắc đó của riêng mình thôi.
Đường đi lên cầu khá xa và dài từ trong khu giải tỏa thủy điện Sơn La ra, đường lại khá trơn do trời mưa. Tôi rất thích thú tận hưởng từng cảm giác của cái nắng hắt làm mình phải nheo mắt lại, từng hạt mưa bắn vào mặt và ngẩn ngơ ngắm cảnh vật xung quanh mình.
Trên đường đi, anh tôi đã tranh thủ dừng lại bên đường mua cua của mấy bé gái. Nụ cười của các em thật thân thiện, hồn nhiên và rất tươi vui, có một chút ngại ngùng khi tôi đưa máy ảnh lên. Con người Sơn La cũng vậy, tất cả mọi thứ, cảnh và người đã tạo cho tôi một chuyến đi không thể nào quên. |