Cách Hà Nội đến 200km, nhưng cao nguyên Mộc Châu luôn đông nghẹt du khách từ thủ đô đổ về. Sức hút mãnh liệt của vùng thảo nguyên đầy cỏ hoa, không khí mát lành còn có những đồi chè xanh bát ngát.
Những đồi chè bát úp nối liền nhau, trập trùng như vô tận, xanh mát đến ngợp lòng. Ngoài những giá trị cốt lõi của chè - trà, thì thảo nguyên chè này còn là điểm đến hấp dẫn của khách du lịch thập phương.
Ngoài những cánh đồng chè trải dài bát ngát, thỏa tầm mắt, các hàng giải khác nước chè - kẹo đậu phụng, chè lam... ngay chân đồi, hết sức dân dã thì ở đây gần như chẳng có dịch vụ gì đáng kể. Thế nhưng không thể lý giải hết sự cuốn hút du khách đến kỳ lạ. Có những thời điểm đông đúc, chen chúc nhau để tham quan, sắp hàng để chụp ảnh cưới, checkin với đồi chè hình trái tim.
Điều tôi luyến tiếc là những đồi chè trên vùng Trung Mang, huyện Đông Giang ở Quảng Nam cũng quyến rủ không thua kém gì, lại chỉ cách TP.Đà Nẵng chừ 1 giờ xe máy, nhưng lại thiếu sức hút đối với giới trẻ.
Điều đơn giản là ở đó thiếu một vài nét "tạo dáng" như tạo ra những quả đồi hình trái tim hay những dịch vụ giản đơn như ở Mộc Châu, Sơn La. Những điều tưởng chừng giản đơn ấy lại hợp với thị hiếu giới trẻ để hút khách. Quan trọng là cả chính quyền Đông Giang và lãnh đạo nông trường Quyết Thắng chưa nghĩ đến việc làm du lịch.
Laodong.