Trong mỗi người trẻ tuổi, luôn có một khát khao. Với tôi, đỉnh Fanxifan, nóc nhà Đông Dương chính là trường dạy cho giới trẻ khát vọng chinh phục. Bạn Phạm Thị Tốt chia sẻ.
Buổi sáng, trời lành lạnh và đầy sương mù, tôi cùng một người bạn chờ đón đoàn từ Hà Nội lên Sapa để lên Trạm Tôn leo Fanxifan. Cả đoàn gồm 15 thành viên cùng 7 anh khuân vác người Mông đen. Đi độ khoảng 45 phút là tới Trạm Tôn, ở độ cao 2.047 m, trời nắng ráo, gió thổi phần phật, thời tiết khá tốt để leo Fanxifan. Cả đoàn xuất phát để đến lán ở độ cao 2.400 m.
Đoạn đường này dễ đi, dốc không cao lắm. Thế mà đi khoảng nửa tiếng đã thấy mệt. Vác cái balo khoảng 5 kg đi được một đoạn đã thấy mồ hôi toát ra ướt cả lưng áo. Anh hướng dẫn liên tục động viên: “Gần tới chỗ ăn trưa rồi, đi hết con dốc này là đến… con dốc khác”. Vậy mà mấy anh khuân vác gùi 20 kg cứ đi phăm phăm, chân đi đôi dép tổ ong, mặt vẫn tươi cười.
Từ độ cao 2.400 đến 2.800 m, đường đi khó hơn, gió thổi mạnh hơn, nhưng bù lại cảnh đẹp hơn và có nhiều loài hoa: hoa bảo xuân, hoa đỗ quyên đỏ, hoa mận… nở rực rỡ trong nắng. Có 5 đoạn cầu thang tay vịn, bên kia là vách núi cheo leo. Cứ đi hết ngọn đồi này, lại leo tiếp ngọn đồi khác. Lúc nhìn lại chỉ thấy con đường bé tý xíu, lúc ẩn lúc hiện dưới tán cây rừng. Có những đoạn đường chỉ toàn bậc đá, ngó phía trước không thấy ai, ngó phía sau cũng không ai thấy mình. Vậy là lại hú lên thật to... để gọi bạn.
Khi hoàng hôn buông xuống, cũng là lúc đoàn tới lán 2.800 m, nơi cả đoàn nghỉ đêm. Dù lán khuất ở thung lũng nhưng gió thổi vù vù, và sương đêm lạnh bắt đầu buông xuống. Cả đoàn ngồi quanh bếp lửa hơ tay cho ấm. Ăn tối rồi ngủ sớm, dưỡng sức cho ngày mai. Sàn lán bằng tre, cách mặt đất 50 cm, gió lùa mát rười rượi. Đêm đó nhiệt kế chỉ 5 độ C, cả đoàn co ro chập chờn trong giấc mơ chinh phục nóc nhà Đông Dương.
|
Núi rừng Hoàng Liên Sơn hùng vĩ. |
Buổi sáng, sau khi nạp năng lượng từ bữa sáng, cả đoàn xuất phát. Nghe bác Hải nói từ lán này lên đỉnh đi tý xíu nữa là tới, thế mà đoạn đầu đi chỉ toàn thấy xuống dốc, hết con dốc này lại xuống nữa. Xuống khoảng 200 m, rồi mới leo lên lại. Đoạn đường này bậc dốc cao hơn, đi mất sức hơn. Cũng may mắn là trời nắng ráo, không trơn trượt. Lúc này thì chỉ toàn nghe tiếng mình thở phì phò, lồng ngực căng hết cỡ. Cứ leo được một đoạn lại dừng, thở dồn dập như bị thiếu oxy.
Đi được khoảng một giờ, anh porter bảo sắp tới rồi, nhưng cứ đi mãi, đi mãi, thêm mấy lần sắp tới nữa mà chẳng thấy đỉnh đâu. Thôi thì cứ đi, đi rồi sẽ tới. Đi hết đoạn đường đất, cây thấp lè tè, lại đến tiếp rừng trúc. Bỗng nghe chị Vân Anh la lên: “Ơ, tới rồi à? Tới rồi”. Cả nhóm hét hò, tới rồi, tới rồi, không ngờ đến đỉnh rồi. Vậy là nhao nhao lên chạm vào nóc nhà Đông Dương. Sướng ngất ngây. Từ trên cao ngắm biển mây và núi mà lòng cứ lâng lâng. Lúc đó là 9h35 sáng.
Tinh thần phấn chấn nên việc đi xuống diễn ra nhanh hơn. Tuy nhiên, bước xuống chân phải trụ nhiều hơn và sử dụng tay để giữ thăng bằng nên cơ bắp mỏi hơn. Lúc này coi như đích đã đạt được, tha hồ có thời gian mà cưỡi ngựa xem hoa, vừa đi vừa ngắm cảnh. Sướng nhất là lúc đi qua cầu thang vịn thứ 3, gió thổi mây bay lên trời, bay cả ngang qua trước mặt, chỉ cần giơ tay ra là chạm vào.
Cảnh trời chiều trên dãy Hoàng Liên Sơn đầy màu sắc. Có sắc nắng vàng rực, sắc xanh lam, tim tím dệt thành từng vạt chạy ngang qua sườn núi. Nheo mắt nhìn, thấy mặt trời như bóng đèn sáng lòa, treo lơ lửng trong khoảng không của gió và mây.
Đây cũng là lúc cảm nhận được con người xứ mình đã đối xử chưa đúng với rừng. Rất nhiều nhành hoa đỗ quyên bị bẻ, vất vương vãi trên đường. Nhiều gốc cây trơ trọi, nhiều cây rừng bị ngã, và rất nhiều cây bị chặt xước thân. Xót lắm, xót cho thân cây bị chảy máu, xót cho cả thế hệ con cháu mai sau không biết có được thưởng thức rừng như vậy không.
Nguồn : VnExpress