Nếu như phong cảnh miền Tây mang lại cảm giác bình yên và thư thái, vẻ hiền hòa của miền Trung cho ta sự thân thuộc và thương yêu, thì với Tây Nguyên sẽ là gì? Đó là cảm giác cô độc, trống trải, choáng ngợp, thiêng liêng… của một ta nhỏ bé trước thiên nhiên hoang dại và uy vũ. Nhưng thật lạ kỳ, cô độc đó, trống trải đó, nhưng đi rồi chẳng muốn về.
Tây Nguyên là một trong những xứ sở của những cung đường uốn lượn cùng bao nhiêu là đèo cao dốc đứng, núi non trập trùng.
Tây Nguyên thu hút với những rừng thông xanh ngắt rì rào trong gió, với những khu rừng nguyên sinh mang theo hệ thực và động vật đa dạng, phong phú.
Những ngọn
thác
oai hùng đêm ngày ầm ào đổ nước tung bọt trắng xóa khiến chúng ta thấy
mình nhỏ bé trước thiên nhiên kỳ vỹ. Những hồ nước trong veo và xanh
thẳm hớp hồn những lữ khách có thừa trái tim mơ mộng…
Những bông hoa dã quỳ,
mai anh đào, phượng tím, hoa xuyến chi, hoa ngũ sắc,… khi vào mùa đã
vươn mình nở rộ trải dài trong khoảng không tít tắp, hay những bụi cỏ cây khô héo hoang dại và mang vẻ đẹp quyến rũ vào mùa khô chỉ làm cho chúng ta cảm thấy yêu mến thiên nhiên hơn mà thôi…
Đồi trà mênh mông, những rẫy cà phê bạt ngàn, mùa hoa cà phê trắng xóa thơm lừng cả ngọn đồi…
Màu đất đỏ Bazan
ấn tượng đầy thân thương, khí hậu lạnh se, trong lành mát mẻ, cả biển
mây sớm chiều vây quanh những ngọn núi mờ xa, màn sương giăng giăng như
tấm màn mỏng mảnh và rất tình…
Những ngôi làng
của người dân tộc thiểu số với hình ảnh nhà sàn, người mẹ địu con, các
em bé mũi dãi đầy mặt nô đùa trên con đường bụi tung mù mịt dưới chân
đồi bình dị… chỉ làm ta yêu thêm mảnh đất này… Tây Nguyên, đi rồi chẳng muốn về…
Bloger An Vietnam