Tọa đàm “Trùng tu đình Trần Đăng: Giữ lại một di sản tưởng chừng không thể cứu vãn?” vừa được tổ chức tại Hà Nội đã đề cập đến một trong những vấn đề nan giải của công tác trùng tu di tích: Hạ giải hay không hạ giải? Sau trùng tu liệu có làm biến dạng di tích hàng trăm năm tuổi như thực trạng đã xảy ra ở nhiều công trình thời gian qua?
Hạ giải hay không?
Đình
làng Trần Đăng thuộc xã Hoa Sơn, huyện Ứng Hòa, Hà Nội. Theo nhiều thư
tịch cổ, đình được khởi dựng từ thời Trần, đến thời Lê được mở rộng, làm
mới và xây thêm một số công trình, đình trải qua một lần trùng tu lớn
vào đời Nguyễn. Chi tiết trang trí, chạm trổ trong ngôi đình đều mang
dấu ấn mỹ thuật của những thời kỳ này. Năm 1988, đình làng Trần Ðăng
được Bộ Văn hóa công nhận là di tích lịch sử. Gắn liền với di tích đình
Trần Ðăng là lễ hội tưởng nhớ Tướng Cao Lỗ, diễn ra vào mồng 6 Tết
Nguyên đán hằng năm.
Từ
tháng 6.2009, Dự án bảo tồn, tu tạo và đào tạo của Ðức (GCREP) cùng
kiến trúc sư Lý Trực Dũng bắt đầu tu tạo khu di tích. Ðình làng Trần
Ðăng cũng là nơi các chuyên gia áp dụng những phương pháp mới trong bảo
tồn. Trả lời câu hỏi vì sao quyết định không hạ giải trong khi di tích
đình Trần Đăng bị đánh giá xuống cấp nghiêm trọng, các hạng mục gần như
đã hư hỏng hoàn toàn, KTS Lý Trực Dũng chia sẻ, đình Trần Đăng là đình
cổ, tuổi đời 400 – 500 năm. “Hiếm có công trình nào có nghệ thuật điêu
khắc, chạm trổ đẹp và tinh tế như vậy. Những mảng nghệ thuật thể hiện
trên đầu đao hay các con giống bằng gốm đen, gạch hoa chanh tuyệt đẹp...
nếu hạ giải thì không giữ được. Ngay khi quyết định không hạ giải, các
cụ trong làng cũng bảo chúng tôi rằng nếu không hạ giải thì không làm
được. Tuy nhiên phải thấy rằng, nếu hạ giải thì rất đơn giản nhưng giá
trị văn hóa bị tổn thất nặng nề. Một mái đình có tuổi đời trăm năm khi
hạ giải, làm mới sẽ khiến cho một di tích cổ trở về như một “em bé mới
sinh”, theo KTS Lý Trực Dũng.
Trước
sự xuống cấp của ngôi đình, KTS Lý Trực Dũng cùng các thành viên của dự
án đã cố gắng nhiều nhất để giữ lại những giá trị lịch sử, văn hóa chứa
đựng trong từng hoa văn, mái ngói của ngôi đình. “Khó khăn lớn nhất mà
chúng tôi gặp phải là về kinh tế và kỹ thuật. Khi khảo sát, thực trạng
của đình xuống cấp rất nghiêm trọng. Các kỹ sư và nhóm thợ đã bàn tính
xem cách thức khả thi nhất, để không ảnh hưởng đến kết cấu toàn bộ ngôi
đình...”, ông Dũng cho biết thêm.
Giữ lại nhiều nhất có thể
Quyết
định không hạ giải, KTS Lý Trực Dũng cho biết, sau trùng tu, đình Trần
Đăng đã giữ được nhiều nhất có thể. Ví dụ như cột cái với đường kính
50-60 cm, đỉnh và chân cột bị mục ruỗng, nhiều người nghĩ rằng nên bỏ đi
nhưng các KTS quyết tâm giữ lại, thậm chí sẵn sàng bỏ thêm tiền túi để
trùng tu. KTS Lý Trực Dũng cũng nhấn mạnh, trong trùng tu cần phải bảo
tồn tối đa thành phần nguyên gốc của di tích, hạn chế tối đa sự can
thiệp làm thay đổi di tích, các phần thay thế phải được phân biệt với
phần nguyên gốc.
Câu
chuyện trùng tu một di sản kiến trúc thuần Việt như đình làng Trần Đăng
cho thấy một bài học kinh nghiệm quý báu trong quyết định trùng tu di
sản mà ở đó, đôi khi việc xê dịch từng centimet cũng ảnh hưởng tới số
mệnh di sản. Đình làng Trần Ðăng cũng là nơi các chuyên gia áp dụng
những phương pháp mới trong bảo tồn. Nhiều loại vật liệu mới được áp
dụng trong bảo tồn và phục hồi các hạng mục bằng gỗ lim. Một số chất
liệu thay thế tương đương với gỗ được trám vào những chỗ hỏng, sao cho
vừa giống gỗ, mà lại chịu được thời tiết khắc nghiệt ở miền Bắc.
Những
loại hóa chất chống mối mọt, nấm mốc và rêu cũng được tính toán sao cho
hiệu quả mà không ảnh hưởng đến sức khỏe con người. Đỉnh điểm của câu
chuyện trùng tu ngôi đình chính là việc nhóm trùng tu đã thay thế một
câu đầu nằm ngay đầu hồi của đình dài hơn 4m, nặng gần một tấn. Để không
hạ giải, đơn vị thi công của KTS Lý Trực Dũng đã tính toán kĩ lưỡng,
khảo sát công trình và tìm phương án kỹ thuật tối ưu giữa những nhà
chuyên môn cho tới tương tác và thảo luận với người dân làng Trần Đăng –
chủ thể của di sản.
MINH NGỌC