Lao động - Phố cổ Plaka rõ ràng là thánh địa của khách du lịch ở Athens. Người ta tẩn mẩn cả ngày ở đấy, bên những ngôi nhà cổ đượm màu văn hóa Địa Trung Hải, và cả những khu chợ trời bán các đồ da thuộc địa phương, những chai rượu Ouzo giá tầm tầm và hằng hà đồ lưu niệm không tên.
Nếu đói bụng, sẽ có vô
số tiệm ăn ở Plaka đón chào bạn. Những người phục vụ đứng mời ngay ngoài cửa
hệt kiểu tiếp thị Việt Nam và kèo bằng được bạn vào dùng bữa. Khôn ngoan thì
hãy gọi Salad Hy Lạp. Ở nhà mỗi lần đi nhà hàng Tây luôn thấy xuất hiện món Greek
Salad trong thực đơn, vì thế đứng giữa thủ đô Hy Lạp mà tội gì chẳng thử món
rau cao quý này. Rau ở Châu Âu luôn đắt hơn thịt, nhưng salad Hy Lạp thì quả
xứng với giá tiền. Cũng chỉ là xà lách, cà chua, ớt xanh, hành tây, ô liu và
pho mát Mozzarella*, nhưng đây quả là món salad trứ danh vì mọi yếu tố cấu
thành đều ngon hơn những gì từng thuộc về salad. Hay do chúng tôi thiếu rau
nhỉ?
Minh họa của Choai
Tôi không chắc lắm nhưng
thấy các đội viên trong đoàn còn nói rằng Coca ở Rome ngon hơn Coca ở nhà và
khoai tây chiên ở KFC Budapest ngon hơn KFC Hà Nội. Bầu trời Châu Âu cũng còn
xanh trong hơn trời Hà Nội nữa là. Bệnh sùng ngoại, sùng thương hiệu vốn là thế.
Đối với tôi thì các món salad ở Hy Lạp ngon hơn hẳn chỉ đơn giản là vì luôn
trộn kèm pho mát. Tôi là một con nghiện pho mát và Hy Lạp thì luôn dẫn đầu là
quốc gia tiêu thụ mặt hàng pho mát nhiều nhất thế giới. Mỗi người Hy Lạp ngốn
hết 27,3 cân pho mát một năm. Các món chế biến từ pho mát vì thế cũng được các
đầu bếp Hy Lạp làm cho đa dạng, ngoạn mục và ngon miệng hơn, đặc biệt là pho
mát bỏ lò và pho mát hun khói.
Sau mỗi bữa ăn, chúng
tôi thường có dâu tây tráng miệng. Dâu tây mua ở xe đẩy trên quảng trường
Monastiraki quả là huyền thoại, đến nỗi sau khi về nước cả năm trời, mỗi lần
nhắc đến dâu tây Hy Lạp, chúng tôi lại tấm tắc trước khi chảy nước miếng. Giá
của nó rẻ hơn dâu tây Việt Nam, và mỗi quả dâu mọng lừ to bằng nắm tay em bé.
Nhiều bận lang thang thành Athens lỡ bữa, chúng tôi dùng dâu tây thay cho bữa
trưa và thay cả nước lọc.
Tôi sẽ khó quên những
khoảnh khắc dừng chân ở hàng rào khu phế tích Kerameikos vào một chiều nóng
nực. Chân mỏi và kiệt sức vì đi bộ nhiều, tôi sung sướng ngồi dưới một gốc cây
rụng đầy quả dại và ngắm nhìn không gian tĩnh lặng hầu không bóng người. Nơi
này đã gần kịch bản đồ nội thành và chẳng có gì thi vị. Từ đây trở về khách sạn
phải băng qua những con đường dài nắng gắt là cả một thách thức. Nhưng túi dâu
xách theo suốt chặng đường đã tiếp thêm năng lượng cho người bộ hành. Vị dâu
thơm lừng và ngọt ngào khó quên, nó là tất cả những gì quyến rũ, thanh tao và
tươi mát mà bản thân từ “dâu tây” đã gợi lên. Nó khiến những mẹt dâu Trung Quốc
chua sít, cứng đờ bán ngoài chợ Nghĩa Tân phải xấu hổ vì đã xấu mã, giẻ cùi lại
còn tẩm đủ loại thuốc hóa học.
Chà, tôi sẽ xếp nó vào
danh mục Top 10 trái cây khó quên nhất thế giới: Dâu tây Athens, cà chua Rome,
na Cao Hùng, đào-mận Côn Minh, xoài Jaipur, nho đen Kolkata, mít Campuchia,
chuối Tam giác Vàng, salak (quả da rắn) Bali, măng cụt Bangkok.… Tất cả những
thứ này đã vực đôi chân kiệt sức của tôi hoạt động trở lại trên những chuyến
cuốc bộ băng qua nhiều đường đất xa lạ, và chúng là hồi ức vĩnh cửu đọng lại
trên vị giác.
Nhưng chỉ dâu tây ở
Athens thôi, còn dâu tây trên các hòn đảo khác ở Hy Lạp thì thậm chí còn tệ hơn
dâu bán mẹt ngoài chợ Nghĩa Tân nữa. Mà dâu tây đúng nghĩa, ấy là vừa rời cửa
hàng một lúc nó đã trở nên trầy xước rồi nẫu dần do bị va chạm vào nhau trong
quá trình di chuyển, dù đã cố lắm để nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Nên
các cửa hàng hoa quả sạch ở Hà Nội, Sài Gòn, người ta có thể nhập khẩu kiwi,
anh đào, cam, táo, lê, mận chứ không ai muốn nhập dâu tây về bán, không cẩn
thận là lỗ như chơi vì đám quả sẽ nẫu trên đường về. Ấy vậy mà làm sao mấy cái
mẹt dâu ngoài chợ nhà, người bán bày biện ngày này qua ngày khác, rồi tới khi
mua về lại quăng quật tới lui mà vẫn cứng như trái cây giả. Đó là có thể hiểu
ăn một trái dâu ngậm luôn cả nắm thuốc độc tẩm ướp cho dâu khỏi xuống sắc.
Sau này, nhiều lần một
kẻ tai ác nào đó trong đội phượt của tôi cứ nhè đúng hôm trời nực nội là đưa
lại ảnh chụp xe chở dâu tây ở phố cổ Plaka lên Facebook. Cũng khi ấy, vài tên
hiểu biết ở trên mạng nhảy vào bình luận:
- Ồ, dâu tây ở Đức cũng
ngon mà.
- Dâu tây ở Tây Ban Nha
cũng ngon chả kém đâu.
- Dâu tây Hồng Kông nữa.
Liệu có cần phải chứng
minh không, kẻ đã thử dâu tây dọc ngang trái đất.
DiLi