Cây khèn mang một ý nghĩa vô cùng sâu sắc đối với đời sống tinh thần của đồng bào Mông trên Cao nguyên đá Đồng Văn, đó chính là phương tiện giao tiếp của con người với thế giới tâm linh, là tâm hồn, là bản sắc của dân tộc Mông.
Người Mông không thể thiếu tiếng khèn
Dù cuộc sống hôm nay đã có nhiều thay đổi, có không ít giá
trị truyền thống đã trở thành quá khứ, song người Mông vẫn giữ gìn được cây
khèn của mình với kỹ năng chế tạo công phu và chuẩn xác... Bước chân lên vùng
Cao nguyên đá Đồng Văn, người ta sẽ không thể quên được tiếng khèn Mông da diết,
trầm bổng vang vọng giữa núi đá trùng điệp. Cây khèn là một nhạc cụ gắn bó với
người Mông mỗi khi xuống chợ cũng như trong các dịp lễ, Tết... Thiếu tiếng
khèn, là thiếu đi “linh hồn” của người Mông.
Hiện nay, dù đời sống kinh tế đang phát triển mạnh thì cây
khèn vẫn còn giữ nguyên vị trí của nó. Nghệ nhân chế tác khèn Mông đang được
phát triển tại các thôn, bản dù không còn nhiều người làm khèn như trước do nhu
cầu dùng khèn đã ít đi.
Đến thăm nghệ nhân làm khèn Mua Mí Sính ở Mèo Vạc, anh hồ hởi
chia sẻ về nghề làm khèn. Anh Sính đến với nghề làm khèn từ cách đây gần 20
năm. Trước đó, từ khi còn rất nhỏ, anh đã có đam mê với tiếng khèn, tự đi học
thầy thổi khèn trong thôn. Đến khi lớn lên, qua những chuyến buôn bán ở các
phiên chợ, anh tranh thủ tìm hiểu, học hỏi về cách làm khèn, nghe âm thanh của
cây khèn. Đến sau này, khi đã học thành nghề, một trong những đam mê của anh
Sính là làm khèn trong những lúc nông nhàn.
Anh Sính, chia sẻ: “Để làm một cái khèn phải mất khoảng một
tuần, từ khâu đục bầu, lựa ống khèn, rèn lưỡi gà bằng đồng. Những nguyên liệu
làm khèn đều có thể tìm được ở địa phương như: vỏ cây đào rừng, gỗ làm thân
khèn... Trong đó, gỗ là một loại thuộc họ cây pơ mu, vỏ của cây đào rừng lâu
năm để quấn thân khèn. Đặc biệt, ống khèn lấy từ một loại cây thuộc họ trúc trồng
ở địa phương”.
“Truyền lửa” văn hóa Mông cho thế hệ sau
Ông Mua Mí Say, một nghệ nhân truyền dạy khèn Mông ở thôn Tả
Lủng B, xã Tả Lủng, huyện Mèo Vạc, tâm sự: “Hàng năm, tôi đều được mời đi dạy
các lớp thổi khèn cho bọn trẻ ở trong xã, huyện. Bọn trẻ bây giờ thổi khèn
không tốt như ngày xưa nữa, nhưng vẫn có vài đứa thích, có năng khiếu. Ngoài
ra, tôi còn đang rèn cho vài người ở trong xã nữa, là những người đã am hiểu về
thổi khèn để sau này truyền dạy lại cho con cháu”. Dù thế nào thì chúng tôi vẫn
phải truyền giữ các bài khèn, vì tiếng khèn là lời cúng trong các đám tang, nếu
không có tiếng khèn thì linh hồn sẽ không về được với tổ tiên.
Trong mùa hoa Tam giác mạch năm nay, khi đi qua những núi đá
trùng điệp, đâu đó vẫn nghe văng vẳng tiếng khèn, tiếng hát của các chàng trai,
cô gái người Mông đang làm nương rẫy nghỉ tay luyện tập hoặc cất lên tiếng tâm
sự trong lòng. Tiếng khèn, tiếng hát ấy là nét đẹp văn hóa ghi sâu trong ấn tượng
của khách qua đường.
Cuộc sống hôm nay không ít giá trị truyền thống bị mai một,
nhưng đồng bào Mông vẫn giữ gìn được cây khèn với kỹ năng chế tạo công phu, chuẩn
xác. Những nghệ nhân nổi tiếng về làm khèn Mông tập trung ở các xã Tả Lủng (Mèo
Vạc), Hố Quáng Phìn, Sủng Trái (huyện Đồng Văn). Cây khèn đã mang âm sắc của một
vùng văn hóa, tiếng khèn gọi bạn, gọi tình yêu, tiếng khèn nói lên lòng mình,
thổi hồn vào đá.
Theo Du lịch Việt Nam