Myanmar trong hoài niệm của tôi yên bình, có phần xưa cũ với những ngôi chùa và người dân nồng hậu.
Tin tức nổi cộm về Yangon, thành phố lớn nhất Myanmar những ngày gần đây không về du lịch, mà là những cuộc bạo động với súng đạn. Điều này khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng, tiếc nuối về ký ức với đất nước yên bình, trong chuyến đi năm 2015, 2017.
Ngày ấy, sáng sớm đi dạo trên những con đường nhiều cây xanh, tôi cảm nhận không khí dịu mát và ngắm nhìn đàn bồ câu tự do bay lượn. Con đường gần như không có bóng người, bởi cư dân thường đi làm muộn. Bạn có thể bắt gặp rất nhiều bầy quạ đen trên dây điện hay các tòa nhà cũ. Có thể quạ thường bị xem là điềm xấu nhưng ở Myanmar, chúng cũng giống bao loài chim khác.
Ngôi chùa hàng nghìn năm tuổi Shwedagon với những ngọn tháp dát vàng, đính kim cương là điểm đến nổi tiếng của Yangon. Ảnh: Trung Nghĩa
Người dân Myanmar phần lớn theo đạo Phật. Trên những con phố bạn đi qua sẽ bắt gặp biết bao ngôi chùa, trong đó có những ngôi chùa lớn và hiện đại, lắp cả thang cuốn. Phần lớn chùa tháp mang dáng vẻ uy nghiêm nhưng cũng gần gũi và luôn được giữ gìn sạch sẽ. Đi chùa, người dân thường công đức vàng, để đắp tượng. Những nhà sư thường đi khất thực đúng giờ, nhận phẩm vật trong sự sùng kính đối của người dân.
Giữa sáng, những người dân mặc quốc phục xuất hiện trên mọi ngả đường phố. Họ ăn trầu, đạp xe, đi dép tông, đàn ông quấn váy longchy, phụ nữ mặc thummy. Họ cũng nồng hậu và thích kết giao với du khách. Những người phụ nữ ở đây luôn tươi cười. Dường như ai cũng bôi lên mặt bột Thanakha truyền thống nổi bật trên làn da bánh mật, thay vì những lớp trang điểm cầu kỳ.
Trong giờ kẹt xe, cả dãy xe ôtô xếp hàng dài chờ đèn tín hiệu nhưng tôi không hề thấy còi xe, hay tiếng quát tháo thể hiện sự bực bội. Tài xế khi chuyển làn rẽ sẽ bật xi nhan, vẫy tay và nở nụ cười, tài xế ngược chiều sẽ dừng lại nhường đường. Người dân ở đây di chuyển với tốc độ chậm, dường như không có gì khiến họ vội vã.
Người dân và du khách dát vàng lên những bức tượng trong chùa. Ảnh: Đào Thị Thu Hà
Lang thang cả buổi trong chợ ở Yangon, tôi vẫn đi mãi vì muốn trải nghiệm không gian vừa làng quê, vừa phố thị này. Dù khách có mua hàng hay không, người bán vẫn vui vẻ. Ở đây tôi thấy điểm đặc biệt là thịt bò được bán giá rẻ nhưng tươi, ngon. Họ treo từng tảng thịt lớn trước quầy rồi mới cắt và cân. Chị tôi, người công tác ở đây lâu năm, kể rằng họ cũng tăng giá bán khi thấy khách nước ngoài có nhu cầu mua nhiều nhưng giá vẫn rẻ hơn so với giá cả ở Việt Nam.
Sau đó, tôi đến chợ đá quý, đi thăm quan sứ quán và thăm các ngôi chùa trên sông, chùa Vàng Shwedagon, chùa Sule, chùa Phật ngọc, chùa Phật Nằm Chauk Htat Gyi... Nhưng kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi là ở chùa Kyaiktiyo, nơi có hòn đá vàng chênh vênh trên vách đá. Hành khách ngồi chật chỗ trên những hàng ghế, gắn thêm trên chiếc xe tải nhỏ, rồi nhắm mắt để lên đường. Trên cung đường 2.000 m, xe càng lên cao càng đi như nhào lộn, nhiều khi như muốn rơi xuống vực, khiến du khách liên tục hét toáng. Tới nơi, vì khách không còn đi nổi, người dân có ngay dịch vụ kiệu lên chùa. Lúc ấy, tôi tưởng tượng mình như một bà hoàng.
Những kỷ niệm ấy là câu chuyện đã trôi qua rất lâu. Tôi hy vọng căng thẳng sớm qua để có thể một lần nữa đặt chân tới vùng đất Phật.
Đào Thị Thu Hà