Tôi vẫn nhớ như in những ngày cuối năm đó, khi tôi đang học lớp tám. Buổi trưa tan tầm mẹ đi chợ về mua bao nhiêu là thứ chuẩn bị Tết, trong đó có bó lá dong xanh mượt mà. Ba nhìn tôi cười cười bảo: năm nay sẽ dạy tôi gói bánh chưng, từ nay về sau cứ thế mà làm.
Không phải nói cũng biết là tôi sung sướng xen lẫn tự hào như thế nào, cảm giác vui vui nhen nhóm trong lòng cứ làm tôi lâng lâng mãi. Vậy là tôi đã thành người lớn, được tự tay gói bánh chưng cho cả nhà trong dịp Tết. Ôi, những chiếc bánh chưng xanh vuông vức có gạo nếp thơm, đậu tằm, thịt heo… và cả cái lạt giang nhuộm hồng vô cùng đẹp đẽ thắt ngang.
Với tôi ngày ấy, đó là công việc lớn lao và rất quan trọng.
Cùng với bộ quần áo mới thì những chiếc bánh chưng là niềm mong đợi nhất của tôi vào những dịp Tết. Những chiếc bánh chưng xanh ấy không chỉ gợi lên không khí ấm cúng gia đình của đêm giao thừa hay ba ngày Tết mà nó còn theo tôi suốt những năm tháng tuổi thơ tươi đẹp.
Rồi tôi xa nhà vào Nam đi học. Sau mười bốn năm kể từ lần đầu tiên đôi bàn tay nhỏ bé của mình biết gói những chiếc bánh chưng, tôi phải ăn Tết xa nhà.
Hai mươi ba âm lịch, trời miền Nam vẫn nắng chang chang chẳng hiu hiu rét như ở quê tôi. Cầm chiếc bánh chưng ngoài tiệm tôi thấy mình cứ nao nao. Kỷ niệm ngày xưa như những chiếc lạt mềm thiết vào tôi đau buốt.
Năm nay con không về còn nội đã đi xa mãi mãi, nơi quê nhà ba sẽ gói bao nhiêu chiếc bánh chưng xanh?
Nguồn : TN