Hoa sưa Hà Nội đã bắt đầu rụng trắng hè phố. Nhưng mùa này, Tây Bắc
cũng trắng xóa trời hoa sưa. Những cung đường Mường Lay, Mường Tè, hoa
sưa đã đầy sườn núi. Đi dọc những đèo Ma Thì Hồ, những Phình Hồ, những
cung đường từ Mường La, Mường Lay, Mường Nhé đến các bản làng, hoa sưa
lẳng lặng một góc, nhưng là cái mầu trắng gây thương nhớ cho bất kỳ ai.
Đoạn Mường Tè, gần 60 cây số, bất kể là đường xấu đến đâu, heo hút
thế nào, chỉ cần thấy những cây sưa trắng ngang tầm mắt là thấy như sức
sống phủ cả một vùng núi. Người ta vẫn nói hoa sưa là đặc sản Hà Nội,
nhưng hoa sưa vùng Tây Bắc cũng đã nổi bật từ lâu lắm, chỉ là không ai
để ý đến tên gọi của nó mà thôi.
Hoa ban Điện Biên, chứ không phải loài móng bò đỏ, đã nở. Không phải
trong lễ hội nào, mà là ban mọc ở mấy bản Thái cách thành phố chừng chục
cây số. Hoa gạo cùng gọi nhau đỏ rực phía Hà Giang. Cung đường Hạnh
Phúc đầy những cây gạo thẳng tắp ngạo nghễ đón nắng. Phải là nắng, thật
nắng gắt, và phải thấy cheo leo ở giữa vực sâu và núi cao, mới làm rực
rỡ được cái mầu đỏ ấy. Hay những cánh mai anh đào còn sót lại từ độ
xuân, sẽ vẫn còn thắm ở một sườn núi nào đó, như phía Sìn Hồ (Lai Châu).
Mai anh đào Sìn Hồ ít thấy nhắc tới, chắc vì toàn mọc đơn lẻ ở những
nơi xa đường. Nhưng đã nở là cả cây hồng như chiếc đèn trên núi. Chúng
hoang dã, tự nhiên, không cắt gọt, không cần phải cả rừng như ở Đà Lạt.
Vào mùa rồi, lên núi đi thôi!