Thử bỏ Sài Gòn về Tây nguyên nghe em: Mùi hoa cà phê xua hết muộn phiền Thử bỏ Sài Gòn về Tây nguyên nghe em: Mùi hoa cà phê xua hết muộn phiền Mùi thơm ấy đã theo tôi vào từng giấc ngủ tuổi thơ. Hãy thử nắm tay một người bạn yêu quý về Tây nguyên rồi khám phá mùi hương hoa cà phê, mọi khói bụi, ồn ào phố thị sẽ chẳng còn vướng bận trong đầu. Tôi không sinh ra ở Tây nguyên nhưng cả tuổi thơ của tôi lại gắn bó ở đấy. Năm học lớp 2, cả nhà tôi chuyển vào từ miền Trung theo diện kinh tế mới. Hồi đó, nhà tôi là một căn nhà ở trong rẫy, xung quanh bao bọc bởi những rẫy cà phê xanh ngắt, những rẫy mì chen kín lối đi, những vườn điều cằn cỗi bỏ hoang.Tuổi thơ tôi lớn lên theo những cây cà phê. Đó là những ngày tháng 8 trời mưa, chúng tôi mặc áo mưa đi bón phân cho cà phê với mẹ. Những ngày tháng hanh hao, chị em tôi dắt nhau đi nhặt cành cà phê về làm củi. Vào mùa, chúng tôi theo mẹ ra hái cà phê. Trong khi mẹ giăng bạt hái, bố vác bao cà phê thì mấy chị em được phân công nhiệm vụ mót những hạt cà phê chín vương vãi trong mỗi hố cây.Tôi thích nhất vào mùa tưới cà phê, khoảng vào tháng 12, tháng 1 âm lịch. Lúc này Tây nguyên đang độ vào mùa khô và trời buổi sáng rất lạnh. Chỉ sau vài ngày tưới xong, cả vườn đã nở hoa trắng xóa và vương một mùi thơm thanh thanh, ngòn ngọt. Một góc Tây nguyên Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên của tôi là chạy ra vườn cà hít lấy hít để cái vị thơm ngọt của loài hoa trắng tinh khiết ấy. Tôi biết nó ngọt vì lũ ong suốt ngày bu lấy bông hoa trắng không rời. Mẹ bảo, hoa cà phê đẹp như bông tuyết. Và màu hoa ấy, mùi thơm ấy đã theo tôi vào tận từng giấc ngủ của tuổi thơ.Tôi có một cái tật nhỏ là khi được ngắm nhìn một khung cảnh hay được trải nghiệm một điều gì quá đẹp, là tôi nghĩ ngay đến người thân yêu nhất lúc đó. Tôi vui đến bật khóc vì được ở vào khoảnh khắc ấy, và tôi muốn người thân yêu của tôi cũng được trải nghiệm giống mình.Ngày được dịp về thăm nhà, đứng giữa rẫy cà phê, mọi ký ức trong tuổi thơ tôi lại được dịp dội về cùng một lúc.Tôi nhớ những ngày Tây nguyên vào mùa mưa, cây cỏ mọc um tùm, tươi tốt rất đẹp mắt. Khi trời ráo nước thì chúng tôi bắt đầu dắt đàn bò (nhà tôi chỉ 3-4 con) lùa lên núi cho ăn cỏ tranh. Tôi tìm cách “thưởng thức” cảnh vật trước mắt, vận dụng hết trí tưởng tượng vào những trò chơi “đồ hàng” ngay bìa rẫy cà phê. Cũng có khi, tôi mạnh dạn dắt bò đi lên đồi, khám phá những cung đường mới Tôi thích mê mẩn những con đường đất ghồ ghề, ngoằn ngoèo. Có khi là những hồ nước trong vắt tĩnh lặng nằm khuất giữa những bụi cỏ dại bao quanh, cao ngất ngưởng. Tôi cứ vậy, một mình lớn lên trong thế giới của riêng tôi. Tôi trở thành một đứa trẻ ít nói và thích ngắm nhìn nhiều hơn. Những ngày đó, tôi ước giá mà được đi như vậy mãi cả ngày, chỉ phải lùa bò về nhà lúc trời tối.Sau này, khi lớn lên và đi học, rồi đi làm việc ở thành phố, tôi nhớ cái màu xanh ngắt của cây cối núi rừng Tây nguyên đến quay quắt. Mỗi lần xe khách về đến địa phận Kon Tum quen thuộc là tim tôi lại nhảy lùng bùng. Chỉ cần được hít hà mùi hoa cà phê, muộn phiền sẽ tan biến. Nếu không tin, thử nắm tay một người bạn yêu quý rồi khám phá mùi hương ấy, mọi khói bụi, ồn ào phố thị sẽ chẳng còn vướng bận trong đầu.Có lẽ vì thèm rừng, nên có một thời gian, tôi không chịu nổi, cuối tuần nào cũng phải đi trekking núi Bà Đen, núi Dinh hay núi Thị Vải (gần TP.HCM) mới chịu được. Lắm lúc tôi tự nghĩ, mình như cái cây mọc hoang, có bao nhiêu muộn phiền chất chồng, chỉ cần “ngửi” được mùi núi là tôi “cân” được hết.Thực ra Tây nguyên không chỉ đẹp với tôi – đứa con đã lớn lên ở mảnh đất đại ngàn. Tôi nghĩ với bất cứ ai có dịp đặt chân đến Tây nguyên, họ đều dành cho nó thứ tình cảm này. Mùi thơm ấy đã theo tôi vào từng giấc ngủ tuổi thơ. Hãy thử nắm tay một người bạn yêu quý về Tây nguyên rồi khám phá mùi hương hoa cà phê, mọi khói bụi, ồn ào phố thị sẽ chẳng còn vướng bận trong đầu. Tôi không sinh ra ở Tây nguyên nhưng cả tuổi thơ của tôi lại gắn bó ở đấy. Năm học lớp 2, cả nhà tôi chuyển vào từ miền Trung theo diện kinh tế mới. Hồi đó, nhà tôi là một căn nhà ở trong rẫy, xung quanh bao bọc bởi những rẫy cà phê xanh ngắt, những rẫy mì chen kín lối đi, những vườn điều cằn cỗi bỏ hoang.Tuổi thơ tôi lớn lên theo những cây cà phê. Đó là những ngày tháng 8 trời mưa, chúng tôi mặc áo mưa đi bón phân cho cà phê với mẹ. Những ngày tháng hanh hao, chị em tôi dắt nhau đi nhặt cành cà phê về làm củi. Vào mùa, chúng tôi theo mẹ ra hái cà phê. Trong khi mẹ giăng bạt hái, bố vác bao cà phê thì mấy chị em được phân công nhiệm vụ mót những hạt cà phê chín vương vãi trong mỗi hố cây.Tôi thích nhất vào mùa tưới cà phê, khoảng vào tháng 12, tháng 1 âm lịch. Lúc này Tây nguyên đang độ vào mùa khô và trời buổi sáng rất lạnh. Chỉ sau vài ngày tưới xong, cả vườn đã nở hoa trắng xóa và vương một mùi thơm thanh thanh, ngòn ngọt. Một góc Tây nguyên Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên của tôi là chạy ra vườn cà hít lấy hít để cái vị thơm ngọt của loài hoa trắng tinh khiết ấy. Tôi biết nó ngọt vì lũ ong suốt ngày bu lấy bông hoa trắng không rời. Mẹ bảo, hoa cà phê đẹp như bông tuyết. Và màu hoa ấy, mùi thơm ấy đã theo tôi vào tận từng giấc ngủ của tuổi thơ.Tôi có một cái tật nhỏ là khi được ngắm nhìn một khung cảnh hay được trải nghiệm một điều gì quá đẹp, là tôi nghĩ ngay đến người thân yêu nhất lúc đó. Tôi vui đến bật khóc vì được ở vào khoảnh khắc ấy, và tôi muốn người thân yêu của tôi cũng được trải nghiệm giống mình.Ngày được dịp về thăm nhà, đứng giữa rẫy cà phê, mọi ký ức trong tuổi thơ tôi lại được dịp dội về cùng một lúc.Tôi nhớ những ngày Tây nguyên vào mùa mưa, cây cỏ mọc um tùm, tươi tốt rất đẹp mắt. Khi trời ráo nước thì chúng tôi bắt đầu dắt đàn bò (nhà tôi chỉ 3-4 con) lùa lên núi cho ăn cỏ tranh. Tôi tìm cách “thưởng thức” cảnh vật trước mắt, vận dụng hết trí tưởng tượng vào những trò chơi “đồ hàng” ngay bìa rẫy cà phê. Cũng có khi, tôi mạnh dạn dắt bò đi lên đồi, khám phá những cung đường mới Tôi thích mê mẩn những con đường đất ghồ ghề, ngoằn ngoèo. Có khi là những hồ nước trong vắt tĩnh lặng nằm khuất giữa những bụi cỏ dại bao quanh, cao ngất ngưởng. Tôi cứ vậy, một mình lớn lên trong thế giới của riêng tôi. Tôi trở thành một đứa trẻ ít nói và thích ngắm nhìn nhiều hơn. Những ngày đó, tôi ước giá mà được đi như vậy mãi cả ngày, chỉ phải lùa bò về nhà lúc trời tối.Sau này, khi lớn lên và đi học, rồi đi làm việc ở thành phố, tôi nhớ cái màu xanh ngắt của cây cối núi rừng Tây nguyên đến quay quắt. Mỗi lần xe khách về đến địa phận Kon Tum quen thuộc là tim tôi lại nhảy lùng bùng. Chỉ cần được hít hà mùi hoa cà phê, muộn phiền sẽ tan biến. Nếu không tin, thử nắm tay một người bạn yêu quý rồi khám phá mùi hương ấy, mọi khói bụi, ồn ào phố thị sẽ chẳng còn vướng bận trong đầu.Có lẽ vì thèm rừng, nên có một thời gian, tôi không chịu nổi, cuối tuần nào cũng phải đi trekking núi Bà Đen, núi Dinh hay núi Thị Vải (gần TP.HCM) mới chịu được. Lắm lúc tôi tự nghĩ, mình như cái cây mọc hoang, có bao nhiêu muộn phiền chất chồng, chỉ cần “ngửi” được mùi núi là tôi “cân” được hết.Thực ra Tây nguyên không chỉ đẹp với tôi – đứa con đã lớn lên ở mảnh đất đại ngàn. Tôi nghĩ với bất cứ ai có dịp đặt chân đến Tây nguyên, họ đều dành cho nó thứ tình cảm này. Trở về đầu trang Sài Gòn Tây Nguyên hoa cà phê 0 Tổng số: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10